Tam Kỳ
ngày trở về

“Đường xa
không sao ngăn những bước chân trở về
…Để bữa
tối ấm áp bên mẹ hiền”
Giọng hát
trầm trầm của The Wall vẫn vang vang nơi góc phòng trọ. Thằng sinh viên xa nhà
cứ đi tới đi lui, lòng mừng vui khấp khởi, nhắm mắt nhẩm tính xem còn bao nhiêu
tiếng nữa được về nhà. Thỉnh thoảng ngước nhìn đồng hồ, cười toét miệng khi thấy
thời gian mình trở về lại ngắn thêm được một tí. Nhớ, mong
lắm.
Sài Gòn
một buổi tối cuối năm. Đã se se những cơn gió đầu mùa vừa chớm, như nhắc ta
rằng: “Ở đó, ở Tam Kỳ bé bé của mình, bây giờ lạnh lắm”. Ừ, ngày này năm ngoái ở
quê đang mặc áo ấm to xụ, vừa đi chơi hội hoa vừa hít hà cái lạnh miền Trung.
Giờ ngồi giữa Sài Gòn mà thèm được mặc áo ấm, thèm được lang thang giữa một một
góc quảng trường rực vàng màu quất Hội An, thèm được đi dạo những con đường Tam
Kỳ bỗng đông vui hơn mỗi độ sắp tết. Thèm, phát cuồng lên
được.
Có những cảm giác mà ai xa nhà
mới hiểu được. Là cảm giác như muốn điên lên, như muốn chạy tới phồng má thổi
phù phù vào kim đồng hồ để thời gian trôi qua nhanh hơn một tí. Bật cười vì
chính cái suy nghĩ kiểu trẻ nít của mình, rồi lại muốn nhảy lên thật cao và ngẫu
hứng một câu hát không nhớ rõ lời: “Một sáng sớm, trở về quê
hương…"
![]() |
| Tam Kỳ ngày trở về. |
Tam Kỳ tết nào cũng rực rỡ, cả
quảng trường như tươi lên nhờ đủ màu sắc: đỏ thược dược, hồng phớt hoa ly, mai
vàng với hoa hồng rực nắng đầu năm… Lựa một bụi hồng thật đẹp, mang về nhà xoay
xoay tìm thế đẹp nhất. Rồi thì mua xong vẫn muốn dạo hội hoa thêm vài vòng nữa,
ngắm người, ngắm hoa, ngắm quê mình lúi húi chuẩn bị đón năm mới. Nghe trong
lòng chộn rộn.
Tam Kỳ tết nào cũng tấp nập
những con phố ẩm thực lung linh ánh đèn lồng. Dắt tay nhau đi dạo từ đầu đường
tới cuối đường, thấy quán nào hay hay cứ ghé vào một cách đầy ngẫu hứng, kiểu gì
tối đó cũng vác bụng no kềnh về nhà, nào bánh chập, bún mắm , bánh xèo, chè
chuối… Toàn những món mang đậm vị quê hương.
Tam Kỳ đó, Tam Kỳ ngào ngạt
hương trầm sáng mồng 1. Nén hương nghi ngút trên bàn thờ tổ tiên, mời ông bà về
đón tết với con cháu. Một cái bánh chưng được cắt ra, rồi loay hoay không biết
làm sao để chia đều cho chín, mười đứa nhỏ. Nhà nội, nhà ngoại, tết nào cũng rộn
lên bởi tiếng trẻ con. Chín, mười đứa lóc nhóc vây quanh bà ngoại, chờ bà xoa
đầu rồi hí hửng nhận những phong bao đỏ đỏ. Gập đầu thật thấp, lí nhí : “Con cảm
ơn ạ” bằng cái giọng con nít mới bi bô tập nói. Một lũ nhặng xị chạy long nhong
quanh nhà, cứ chốc chốc lại khóc ré lên bắt đền nhau. Thấy yêu quá
chừng...
Tam Kỳ của mình đó, bình yên của
mình đó, vẫn năm yên đấy, chờ ngày mình trở về.
MINH ĐỨC
ekip Săn tin
"Được thực
hiện bởi STSV - www.sangtacsv.com"
Trở thành
friend của chúng tôi trên
Facebook http://www.facebook.com/sangtacsv
Bài viết
cộng tác gửi về sangtacsv@gmail.com
05:53
snell5coafa4892

Posted in: 

0 nhận xét:
Đăng nhận xét